Chồng không muốn tôi đón bố mẹ đẻ lên chăm sóc
VnExpress November 05, 2025 09:04 PM

Anh vốn sống ngăn nắp, quen sự yên tĩnh, sợ nhà có thêm người sẽ chật chội, đảo lộn sinh hoạt.

Tôi 35 tuổi, lấy chồng được bảy năm, có hai con nhỏ, sống ở Hà Nội. Căn nhà chúng tôi đang ở là nhà tập thể cũ của cơ quan chồng, sửa sang lại nên cũng tạm khang trang. Bố mẹ tôi đều đã ngoài 70, sức khỏe yếu, ở quê chỉ có hai ông bà nương tựa nhau. Mỗi lần về, tôi đều thấy thương khi thấy cha mẹ lụm cụm ngoài sân, bữa cơm chỉ vài món đơn giản, nhà vắng tiếng người.

Gần đây, bố tôi bị tai biến nhẹ, đi lại khó khăn. Tôi phải thường xuyên về quê chăm, rồi lại tất tả quay lại Hà Nội đi làm. Có hôm ngồi xe khách về trong đêm, tôi chợt nghĩ, giá mà bố mẹ được ở gần, mình còn chăm sóc, đưa đi khám dễ hơn. Nghĩ vậy, tôi bàn với chồng chuyện đưa ông bà lên ở cùng ít lâu, vừa để tiện chăm, vừa để con cái có ông bà bên cạnh.

Nhưng từ khi nghe ý định ấy, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Anh tỏ ra không vui, im lặng vài hôm rồi bắt đầu né tránh mỗi khi tôi nhắc đến. Anh vốn sống ngăn nắp, quen sự yên tĩnh, sợ nhà có thêm người sẽ chật chội, đảo lộn sinh hoạt. Tôi hiểu điều đó, nhưng cũng biết bố mẹ ở quê chẳng còn ai thân thích. Căn nhà dưới quê rộng nhưng lạnh lẽo, còn trên này, chỉ cần kê thêm chiếc giường nhỏ là đủ.

Tôi không dám nói thêm, chỉ âm thầm sắp xếp, gửi đồ ăn về, dặn hàng xóm trông giúp. Mỗi lần gọi điện, nghe tiếng mẹ ho khan, lòng tôi lại chùng xuống. Bố mẹ sinh tôi ra, dưỡng dục bao năm, giờ yếu rồi, chẳng lẽ chỉ biết trông chờ vào những cuộc gọi vội vàng?

Tôi ở giữa, một bên là trách nhiệm làm con, bên kia là cuộc sống gia đình riêng. Tôi biết, nếu cố quá, chồng sẽ không hài lòng, mà nếu buông, lòng mình sẽ day dứt mãi. Tôi thật sự không biết phải làm sao, có nên nói lại với chồng lần nữa không, hay thôi, cố gắng chạy đi chạy lại lo cho bố mẹ. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.

Mai Liên

© Copyright @2025 LIDEA. All Rights Reserved.